Default Image

Mô hình tổ chức bộ phận Mua hàng trong doanh nghiệp

Tác giả: Purchasing Vietnam

Bộ phận Mua hàng đảm nhận vai trò quan trọng trong việc cung ứng nguyên vật liệu, dịch vụ cho hoạt động sản xuất và kinh doanh. Có ba mô hình tổ chức mua hàng phổ biến: tập trung, phân quyền (phi tập trung) và kết hợp. Trong mô hình tập trung, toàn bộ quyết định mua hàng được quản lý từ một đầu mối duy nhất (thường là trụ sở chính hoặc phòng thu mua trung tâm), giúp nhất quán chính sách và tận dụng quy mô mua lớn. Mô hình phân quyền thì trao quyền tự chủ cho các đơn vị kinh doanh hoặc nhà máy ở địa phương, giúp linh hoạt đáp ứng nhu cầu riêng của từng khu vực. Mô hình kết hợp (tập trung – phân quyền) vừa tận dụng ưu thế đàm phán quy mô chung, vừa cho phép các đơn vị địa phương tự chủ với những nhu cầu đặc thù. Dưới đây lần lượt phân tích chi tiết từng mô hình.

Các mô hình tổ chức bộ phận mua hàng

Mua hàng tập trung (Centralized)

    • Đặc điểm
      • Phòng mua hàng đặt tại trụ sở chính hoặc cơ sở sản xuất lớn nhất và điều phối mua sắm cho toàn công ty.
      • Mọi đề nghị và hợp đồng mua hàng được tập trung xử lý qua một nhóm duy nhất, đảm bảo cấp trên giữ quyền quyết định cuối cùng.
    • Ưu điểm
      • Tận dụng quy mô lớn để được chiết khấu tốt, chi phí vận chuyển thấp, tạo quyền lực đàm phán mạnh với nhà cung cấp.
      • Không có cạnh tranh nội bộ giữa các bộ phận, tránh trùng lặp mua sắm.
      • Phòng mua hàng chuyên biệt, chuyên môn cao giúp giảm chi phí giao dịch và quản lý nhà cung cấp thống nhất, nâng cao hiệu quả tổng thể.
    • Nhược điểm
      • Quyết định mua hàng thường phải tuân thủ nhiều bước phê duyệt, nên phản ứng chậm trước nhu cầu cấp bách hoặc biến động thị trường.
      • Có thể thiếu linh hoạt với các yêu cầu địa phương vì đường dây phê duyệt dài và tập trung.
      • Tập trung tất cả trách nhiệm vào một phòng ban có thể làm quá tải bộ phận này.

Mua hàng phân quyền (Decentralized)

    • Đặc điểm
      • Mỗi phòng ban hoặc nhà máy có bộ phận mua hàng riêng, tự quyết định mua sắm cho nhu cầu của mình.
      • Trung tâm điều phối chỉ giữ vai trò hỗ trợ và định hướng chung, trong khi các đơn vị cấp dưới chủ động tìm nguồn cung ứng.
    • Ưu điểm
      • Các bộ phận nắm rõ nhu cầu và nguồn cung địa phương, do vậy có thể ra quyết định nhanh và linh hoạt hơn.
      • Quy trình mua cũng bớt thủ tục hơn vì đơn vị nội địa tự xử lý; điều này giúp rút ngắn thời gian đáp ứng và đáp ứng kịp thời các nhu cầu đặc thù.
    • Nhược điểm
      • Mô hình này dễ dẫn đến thiếu nhất quán về chính sách và quy trình mua sắm giữa các đơn vị.
      • Các đơn vị nhỏ lẻ mất lợi thế về khối lượng mua sắm chung, do đó khó có được giá tốt như khi mua tập trung.
      • Nếu không kiểm soát chặt chẽ, các bộ phận có thể trùng lặp lựa chọn nhà cung cấp hoặc đàm phán điều khoản không đồng bộ.

Mua hàng kết hợp (tập trung – phân quyền)

    • Đặc điểm
      • Kết hợp ưu điểm của cả hai mô hình trên.
      • Phần lớn các quyết định chiến lược (như đàm phán hợp đồng lớn, chính sách chung) được quản lý ở trung tâm, trong khi mua hàng hàng ngày hoặc theo khu vực được giao cho các đơn vị địa phương thực hiện.
      • Ví dụ, các nhóm mua hàng theo danh mục (Commodity Category) có thể đóng vai trò cấp toàn công ty, còn các nhân viên mua tại nhà máy chịu trách nhiệm cho nhu cầu sản xuất hàng ngày.
    • Ưu điểm
      • Cân bằng giữa tính đồng nhất và linh hoạt.
      • Tập trung quản lý giúp chuẩn hóa quy trình và tận dụng khối lượng, trong khi phân quyền vẫn đảm bảo đáp ứng kịp thời yêu cầu thị trường địa phương.
      • Hầu hết các tổ chức lớn hiện nay đều áp dụng mô hình này để vừa khai thác ưu thế đàm phán tập trung, vừa đảm bảo nhu cầu đa dạng của từng khu vực.
    • Nhược điểm
      • Xây dựng mô hình hỗn hợp phức tạp và đòi hỏi giao tiếp chặt chẽ giữa trung tâm và địa phương để tránh trùng lặp hoặc xung đột vai trò.
      • Nếu vai trò và trách nhiệm không rõ ràng, mô hình này dễ dẫn đến thiếu hiệu quả và gây hiểu nhầm.
      • Duy trì sự cân bằng giữa hai phía đòi hỏi hệ thống quản lý linh hoạt và minh bạch.

Ví dụ thực tiễn từ các doanh nghiệp lớn

Nestlé (FMCG): Nestlé định hướng mua hàng như một “đối tác kinh doanh chiến lược” nhằm tạo lợi thế cạnh tranh và phát triển bền vững. Với quy mô toàn cầu, Nestlé áp dụng mô hình kết hợp:

    • Tập trung đàm phán các hợp đồng quy mô lớn và chuẩn hóa chính sách;
    • Đồng thời duy trì các đội thu mua khu vực để đáp ứng nhu cầu địa phương.
    • Chẳng hạn, Nestlé tổ chức các “Commodity Center of Expertise” toàn cầu cho từng loại nguyên liệu chính (sữa, đường, hương liệu…), trong khi ở thị trường địa phương có các bộ phận thu mua cơ cấu để quản lý hàng tồn kho và nhu cầu đặc thù.

Các yếu tố ảnh hưởng đến lựa chọn cơ cấu

Việc chọn mô hình tổ chức mua hàng phụ thuộc vào nhiều yếu tố của doanh nghiệp:

    • Quy mô và phạm vi địa lý:
      • Các công ty lớn, đa quốc gia thường hướng đến tập trung hoặc kết hợp để đảm bảo chính sách thống nhất và đàm phán được giá tốt nhờ số lượng lớn.
      • Ngược lại, doanh nghiệp nhỏ hoặc mới thành lập có thể chọn mô hình phân quyền đơn giản hơn vì ít cần quy trình phức tạp và muốn linh động với thị trường địa phương.
    • Loại hình ngành nghề:
      • Trong các ngành có tốc độ biến động cao hoặc đặc thù vùng miền (như bán lẻ, dịch vụ), nhu cầu địa phương thường rất khác nhau và đòi hỏi phản ứng nhanh, nên mô hình phân quyền hoặc kết hợp được ưu tiên.
      • Trong khi đó, các ngành cần tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn hoặc mua nguyên liệu quy mô lớn (dược phẩm, chế biến thực phẩm) thường thích mô hình tập trung để đảm bảo nhất quán và tận dụng quy mô mua chung.
    • Chiến lược kinh doanh:
      • Nếu chiến lược doanh nghiệp tập trung vào kiểm soát chi phí và chuẩn hóa (ví dụ, giảm giá vốn, đồng bộ hoá chuỗi cung ứng), thì mô hình tập trung sẽ được ưa chuộng.
      • Ngược lại, nếu ưu tiên tăng trưởng nhanh, thỏa mãn nhu cầu thị trường hoặc cạnh tranh theo khác biệt hoá, thì cần hệ thống phân quyền hơn, cho phép các bộ phận địa phương chủ động phát huy sáng kiến.
    • Ngoài ra, văn hóa doanh nghiệp (chẳng hạn doanh nghiệp gia đình, tập đoàn tài chính) cũng ảnh hưởng đến mức độ trung tâm hoá trong tổ chức mua hàng.

KẾT LUẬN

Không có một “mô hình chuẩn” áp dụng cho mọi doanh nghiệp. Cơ cấu tối ưu thường là sự hòa hợp giữa mục tiêu chiến lược công ty, đặc thù ngành nghề và cơ chế quản lý của tổ chức. Các doanh nghiệp hàng đầu đều đã và đang điều chỉnh linh hoạt mô hình mua hàng của mình để đạt hiệu quả cao nhất trong bối cảnh toàn cầu và địa phương.

TỔNG KẾT:

Liên hệ ngay
Chuyên gia đầu ngành

Chúng tôi luôn sẵn sàng đồng hành cùng bạn. Hãy liên hệ để được tư vấn miễn phí.





    Một số
    bài viết liên quan

    Cập nhật liên tục, thông tin chính xác. Đừng bỏ lỡ bất kỳ bài viết nào!